Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn

bạch tuyet va bay chu lan

Ngày xửa, ngày xưa, giữa mùa đông lạnh giá, bầu trời tuyết rơi nhiều và trắng như bông. Có 1 bà hoàng hậu ngồi bên khung cửa sổ bằng gỗ mụn khâu vá, bà mải ngắm nhìn tuyết rơi cho nên kim đâm phải tay bà, 3 giọt máu rơi xuống làn tuyết trắng xóa. Thấy máu đỏ hòa lẫn với màu trắng tinh của tuyết tạo nên 1 màu vô cùng đẹp, bà nghĩ thầm trong bụng: “Ước gì ta có may mắn sinh được 1 đứa con gái, da trắng như bông tuyết, môi đỏ son như máu và có mái tóc đen như gỗ mun”. Điều ước của bà Hoàng Hậu đã trở thành sự thật, sau đó ít lâu, hoàng hậu sinh được 1 cô con gái rất xinh đẹp, có làn da trắng như bông tuyết, môi đỏ như máu và mái tóc đen như gỗ mun; chính vì vậy bà đã đặt tên cho con là Bạch Tuyết. Bạch Tuyết được sinh ra vài hôm thì hoàng hậu qua đời. Sau 1 năm kể từ ngày hoàng hậu mất, vua đã cưới người vợ khác. Bà này nhìn cũng rất xinh đẹp nhưng mà tính tình rất kiêu ngạo tự phụ, và rất độc ác. Bà ta không muốn bất cứ ai đẹp bằng mình. Bà ta sở hữu 1 chiếc gương thần, khi soi gương, bà ta hỏi: “Gương kia ngự tại trên tường, Thế gian ai đẹp được dường như ta?” Gương đáp lại rằng: - Thưa hoàng hậu, hiện giờ trên thế gian hoàng hậu là người đẹp nhất. Thấy gương trả lời thật, bà ta rất phấn khích và sung sướng. Song Bạch Tuyết càng lớn lên lại càng xinh đẹp. Năm Bạch Tuyết lên 7 tuổi, nàng đã có vẻ đẹp như tiên sa, đẹp hơn hoàng hậu rất nhiều, ai nhìn cũng yêu mến. Mọi người ai cũng khen Bạch Tuyết đẹp hơn hoàng hậu nên bà ta lại hỏi gương rằng: “Gương kia ngự tại trên tường, Thế gian ai đẹp được dường như ta?” Lần này gương đáp lại: “Xưa kia bà đẹp nhất trần, Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.” Hoàng hậu nghe gương trả lời như vậy rất bất ngờ và tái mặt đi nhưng không còn một giọt máu. Kể từ khi đó mỗi hoàng hậu nhìn thấy Bạch Tuyết, hoàng hậu lại trỗi dậy trong lòng sự ghen ghét đố kị. Ngày ngày sự tự cao và lòng đố kỵ ghen ghét khiến mụ hoàng hậu lúc nào cũng trong tâm trạng bực tức khó chịu. Mụ cho gọi 1 người thợ săn đến và dặn: - Ngươi hãy mang con bé Bạch Tuyết vào trong rừng cho nó khuất mắt ta. Ngươi mang nó vào rừng và giết chết nó đi, sau khi giết thì đem quả tim và lá gan nó về đây cho ta. Người thợ săn tuân lệnh bà hoàng hậu, bắt cóc Bạch Tuyết mang đi vào rừng. Khi người thợ săn cầm con dao ra để chọc tiết thì Bạch Tuyết đã van xin bác thợ săn: - Bác thợ săn ơi, bác đừng giết cháu, cháu xin được ở lại vĩnh viễn trong khu rừng này và không bao giờ trở về lâu đài nữa. Thấy Bạch Tuyết đáng thương quá, người thợ săn thương tình bảo: - Khổ thân cháu gái, thôi giờ ta tha cho cháu, cháu hãy chạy chốn thật sâu vào rừng và đừng bao giờ quay trở lại nữa. Người thợ săn nghĩ: “Không hiểu cô bé có thoát được nạn này không khi ở trong rừng sâu kia có rất nhiều thú dữ”. Nhưng người thợ săn cũng cảm thấy nhưng mình trút được một gánh nặng ở trong lòng vì không phải xuống tay giết một bé gái nhỏ. Vừa lúc đó, có một con hoẵng nhỏ nhảy tới, người thợ sẵn bắn tên trúng con hoẵng, mổ bụng lấy tim gan của nó để mang về đưa cho mụ hoàng hậu, đánh lừa bà ta là đây là tim gan của Bạch Tuyết. Không hề nghi ngờ gì, mụ ta sai người hầu xào số tim gan đó lên để cho mụ ăn cho hả lòng. Mụ ta vẫn đinh đinh rằng tim gan đó là của Bạch Tuyết, mụ ta ăn một cách ngấu nghiến cho đến hết. Quá sợ hãi, bạch tuyệt cắm đầu chạy một mạch vào rừng sâu, mặc dù châm giẫm phải gai, phải đá chảy cả máu nhưng Bạch Tuyết vẫn chạy. Trong rừng rất nhiều thú dữ quanh quẩn nhưng không hề có con nào đụng tới nàng. Chạy nhiều quá đôi chân mỏi rã rời, nhưng may thay đến chập tối nàng thấy có một ngôi nhà nhỏ ở giữa chốn rừng sâu. Quá mệt mỏi nên nàng vào trong nhà để nghỉ tạm, mặc dù không biết rằng đó là nhà của ai? Liệu có nguy hiểm gì không? Trong nhà vật dụng gì cũng nhỏ ti ti, nhưng rất đẹp và sạch sẽ. Trên chiếc bàn ăn có trải một tấm khăn trắng tinh, đặt trên đó là bảy chiếc đĩa con, trên mỗi đĩa là một cái thìa nhỏ, bên cạnh mỗi đĩa là một chiếc cốc nhỏ nhỏ xinh xinh. Nằm sát tường là bảy chiếc giường nhỏ kê gần nhau, trên mỗi giường đều được phủ một chiếc khăn màu trắng như màu tuyết. Vì bụng đang rất đói, Bạch Tuyết liền ăn ở mỗi đĩa một chút bánh, một chút rau, uống ở mỗi cốc một chút rượu vang vì nàng không muốn ai đó phải mất đi phần ăn của mình. Ăn xong Bạch Tuyết tìm một chiếc giường để ngủ. Nhưng nàng phải thử đến chiếc giường thứ bảy mới vừa vì chiếc thì nhỏ quả, chiếc thì lại ngắn quá, chiếc thì lại dài quá. Vì quá mệt mỏi nên nàng đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi. Trời tối sẩm, những người chủ thực sự của căn nhà mới trở về, đó là bảy chú lùn làm công việc đào mỏ. Họ thắp bảy ngọn nến lên, họ cảm thấy rằng hình như có người lạ đã vào nhà. Một chú nói: “Có ai đã ngồi vào chiếc ghế của tôi?”. Chú thứ hai nói: “Có ai đã ăn thức ăn trong chiếc đĩa của tôi?”. Chú thứ ba nói: “Hình như ai đó đã ăn một phần chiếc bánh của tôi?”, chú thứ tư nói: “Tôi cũng vậy, có ai đó đã ăn ít rau của tôi?”, chú thứ năm nói: “Có ai đó đã dùng chiếc dĩa của tôi”, chứ thứ sáu nói: “Có ai đó đã dùng chiếc dao của tôi”, cuối cùng chú thứ bảy nói: “Còn tôi thì chắc chắn rằng có ai đó đã uống nước trong chiếc cốc của tôi?”. Các chú lùn nhìn quay, họ chạy lại chiếc giường của mình để xem, chú thứ bảy ngạc nhiên thấy trên giường của chú, Bạch Tuyết đang ngủ rất say. Chú gọi cho sáu chú lùn còn lại tới xem, ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên, họ cầm bảy ngọn đèn soi vào Bạch Tuyết và reo lên: “Lạy chúa! Cô bé này đẹp quá”. Thấy Bạch Tuyết ngủ rất say, các chú để yên cho nàng ngủ. Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, thấy bảy chú lùn, nàng hoảng sợ. Bảy chú lùn tới gần Bạch Tuyết thân mật hỏi nàng: - Cô tên là gì? Tại sao cô lại tới đây, giữa chốn rừng sâu này? Bạch tuyết trả lời: - Em tên là Bạch Tuyết Sau đó nàng kể cho bảy chú lùn nghe về chuyện bà gì ghẻ muốn giết cô, người thợ săn vì thương cô nên đã cho cô chốn thoát vào rừng sâu, cô đã chạy trong trạng thái vô cùng hoảng sợ và đã tới đây khi trời vừa chập tối. Bảy chú lùn nói với nàng: - Giờ cô quay trở lại chắc chắn sẽ không thể nào thoát khỏi tay mụ phù thủy đó lần thứ hai, vậy liệu cô có muốn ở đây cùng chúng tôi, cô sẽ giúp chúng tôi làm các việc trong nhà như nấu nướng, giặt giũ, thêu vá, quét nhà, dọn dẹp. Ở lại đây với chúng tôi, cô sẽ được an toàn. Kể từ khi đó, Bạch Tuyết ở lại chung sống cùng bảy chú lùn vui tính. Nàng rất chăm chỉ làm các việc nội trợ trong nhà, bảy chú lùn cũng có nhiều thời gian chuyên tâm hơn cho công việc khai thác mỏ của mình. Cứ sáng sớm, các chú lùn đi tới mỏ đào quặng và vàng tới chiều tối, nàng bạch tuyết thì ở nhà một mình nấu nướng dọn dẹp. Tới tối, bảy chú lùn trở về nhà, ở nhà Bạch Tuyết đã chuẩn bị sẵn đồ ăn chờ các chú. Trước khi đi làm bảy chú lùn không quên dặn nàng: “Cô ở nhà phải hết sức cẩn thận, có thể mụ gì ghẻ sau này sẽ phát hiện ra cô còn sống và tìm tới đây. Cô hãy nhớ đừng cho bất kể ai vào nhà” Nói về mụ hoàng hậu, từ lúc ăn ngon lành món “tim gan giả” của Bạch Tuyết, mụ ta đinh ninh là Bạch Tuyết đã chết rồi, từ nay mụ ta sẽ là người đẹp nhất thế gian. Mụ ta lại hỏi gương: “Gương kia ngự ở trên tường, Nước ta ai đẹp được dường như ta?” Gương đáp: “Xưa kia bà đẹp nhất trần, Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn. Nàng ở khuất núi khuất non, Tại nhà của bảy chú lùn xa xa.” Nghe gương trả lời, mụ hoảng hốt vì Bạch Tuyết vẫn còn sống. Mụ nghĩ: “Chắc chắn gã thợ săn đã lừa ta thả cho con nhỏ đó trốn đi, gương thần của ta không bao giờ nói dối, lần này ta phải trực tiếp đi giết nó”. Sau một hồi suy nghĩ, mụ đã tìm ra một âm mưu thân độc: Mụ cải trang thành một bà lão bán hàng xén, rồi mụ vượt qua bảy ngọn núi, đi vào rừng sâu tới nhà của bảy chú lùn. Tới nơi, mụ gõ cửa nói: Có ai ở nhà không, lão có chút hàng đẹp bán đây. Bạch tuyết nhìn qua cửa sổ hỏi: - Chào bà, bà có gì bán đấy ạ ? Mụ đáp: - Ta có nhiều đồ đẹp lắm con, đủ thứ từ dây buộc tóc, áo nhỏ đủ các màu. Rồi mụ đưa ra cho Bạch Tuyết xem một chiếc áo rất đẹp bằng vải xa-tanh ngũ sắc. Bạch Tuyết nghĩ: “Đây không phải là gì ghẻ, mình cho bà lão vào nhà được”. Nàng bèn mở cửa chính cho mụ vào nhà. Mụ bảo nàng: - Con buộc không đúng rồi, để ta dạy cho con cách buộc. Bạch Tuyết cho mụ buộc hộ mà không có chút đề phòng. Mụ đứng sau ra sức thít thật chặt dây áo, vì mụ thít quá chặt khiến nàng không thở được ngã lăn ra đất và bất tỉnh. Xong, thế là ngươi đã chết hẳn, lần này ta trực tiếp giết ngươi thì chắc chắn là ngươi không thể sống được nữa. Giết xong Bạch Tuyết mụ vội vã quay trở về lâu đài. Tối đến, khi bảy chú lùn quay trở về nhà thì vừa mở cửa đã thấy Bạch Tuyết nằm xoài trên đất. Thấy Bạch Tuyết đang mặc trên mình là chiếc áo với sợi dây thít chặt, bảy chú lùn vội cắt đôi chiếc áo. Bạch Tuyết dần dần tỉnh trở lại. Sau khi nghe Bạch Tuyết về chuyện vừa sảy ra với cô, các chú lùn bảo: Chắc chắn, bà già bán hàng kia là mụ phù thủy giả dạng. Từ nay cô phải cẩn thận hơn, chúng tôi không ở nhà thì không được cho bất cứ ai vào nhà. Có thể mụ ta còn tiếp tục quay trở lại đây nếu như biết cô vẫn còn sống. Về tới lâu đài, mụ phù thủy lập tức chạy lại hỏi gương: “Gương kia ngự ở trêntường, Nước ta ai đẹp được dường như ta?” Gương đáp: “Xưa kia bà đẹp nhất trần, Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn. Nàng ở khuất núi khuất non, Tại nhà của bảy chú lùn xa xa.” Nghe gương nói vậy, mụ ta lại sôi máu vì biết Bạch Tuyết đã được bảy chú lùn cứu sống. Mụ nghĩ trong tức tối: “Được rồi, lần này ta quyết giết bằng được ngươi chết hẳn, chắc chắn lần này ngươi sẽ không may mắn được nữa đâu, cứ chờ đấy Bạch Tuyết”. Mụ lập tức chế thuốc độc rồi tẩm vào trong một chiếc lược rất đẹp. Sau khi tẩm độc xong, mụ lại cải trang thành một bà lão bán hàng xén nhưng lần này mụ cải trang với bộ dạng khác. Mụ tiếp tục vượt bảy ngọn núi, đi vào rừng sâu tới nhà của bảy chú lùn, tới nơi mụ gõ cửa nói: - Có ai ở nhà không? Bà có rất nhiều hàng đẹp bán đây. Lần này Bạch Tuyết cảnh giác nên ngó qua cửa sổ nói to: - Bà đi đi, tôi không cho bất cứ ai vào nhà đâu. Mụ phù thủy nói tiếp: - Ta không vào nhà đâu, nhưng con hãy xem đồ của ta qua cửa sổ, chắc con sẽ rất thích. Rồi mụ giơ chiếc lược đã tẩm thuốc độc cho Bạch Tuyết xem. Vì thấy lược quá đẹp nên Bạch Tuyết lại một lần nữa bất cẩn ra mở cửa để mụ vào nhà. Mụ phù thủy nói với Bạch Tuyết: - Để bà chải cho con nhé Bạch Tuyết không chút đề phòng để cho mụ chải đầu cho mình. Khi lược mới chạm vào tóc, Bạch Tuyết đã bị trúng độc tẩm trong chiếc lược rồi lăn đùng ra sàn nhà bất tỉnh. Mụ phù thủy gian ác nói: - Lần này thì thần may mắn không mỉm cười với ngươi đâu, thuốc độc ta làm là kịch độc. Sau đó mụ lại vội vã quay trở về lâu đài. May sao, lúc đó trời cũng đã muộn, bảy chú lùn cũng đã trở về tới nhà. Thấy Bạch Tuyết nằm sõng xoài dưới đất, trên đầu lại có một chiếc lược. Biết là mụ gì ghẻ lại quay lại hãm hại nàng, bảy chú lùn vội vàng gỡ chiếc lược ra. May thay độc chưa phát tác lâu nên Bạch Tuyết dần dần tỉnh lại. Bảy chú lùn bảo: “Cô lại bất cẩn rồi, từ giờ hãy nghe lời chúng tôi không được cho bất cứ ai vào nhà ngoại trừ chúng tôi”. Nói đến mụ gì ghẻ, khi vừa trở về lâu đài, mụ ta đã lại hỏi gương ngay: “Gương kia ngự ở trên tường, Nước ta ai đẹp được dường như ta?” Gương vẫn trả lời như trước: “Xưa kia bà đẹp nhất trần, Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn. Nàng ở khuất núi khuất non, Tại nhà của bảy chú lùn xa xa.” Nghe thấy thế mụ thét lên: - Bạch Tuyết, ta sẽ giết mày, mày phải chết, chỉ có ta mới xứng đáng là người đẹp nhất thế gian. Mụ đi vào một căn phòng bí mật tối tăm của mụ trong lâu đài, nơi mà không có ai được bước chân tới. Mụ lấy một quả táo, tẩm thuốc độc vào, phù phép cho quả táo nhìn trông rất ngon, nửa đỏ nửa trắng, ai nấy nếu nhìn táo sẽ rất muốn được ăn nó. Nhưng một khi ăn thì chắc chắn sẽ trúng độc mà chết. Sau khi tẩm độc vào quả táo xong xuôi, mụ lại cải trang, lần này mụ giả làm một bà nông dân. Vượt qua bảy ngọn núi, cuối cùng mụ cũng tới được nhà của bảy chú lùn. Mụ lại gõ cửa như mọi khi. Bạch tuyết thấy có người gõ cửa, nàng ngó qua cửa sổ rồi nói: - Bảy chú lùn đã dặn tôi rồi, không được phép cho ai vào nhà, bà đi đi. Mụ phù thủy bảo: - Thôi không sao, ta nhiều táo ngon lắm, ta cho cô một quả này. Bạch Tuyết nói: - Không cháu không nhận đâu, cháu không được phép nhận bất cứ thứ gì của người lạ Mụ phù thủy nói tiếp: - Đừng lo cháu gái xinh đẹp? Táo rất ngon, ta sẽ bổ táo ra và ăn một nửa xanh, còn nửa chín ta sẽ cho con. Bạch Tuyết không hề biết rằng, mụ phù thủy đã khéo léo chỉ tẩm một nửa quả táo là có độc. Thấy mụ ăn táo một cách ngon lành, Bạch Tuyết nghĩ không sao nên đã cầm lấy nửa còn lại ăn. Vừa cắn miếng táo, nàng đã bị trúng độc và lăn ra chết. Mụ phù thủy nhìn Bạch Tuyết chết cười hả hê: - Trắng như tuyết, đỏ như máu, đen như mun, lần này những thằng lùn hết đường cứu sống mày. Khi quay trở về đến cung, mụ lại không quên hỏi gương: “Gương kia ngự ở trên tường, Nước ta ai đẹp được dường như ta?” Gương đáp: - Tâu hoàng hậu, Bây giờ hoàng hậu là người đẹp nhất thế gian. Cho tới lúc này, mụ phù thủy mới thực sự yên tâm vì mụ ta biết Bạch Tuyết giờ đã chết hẳn. Mụ cảm thấy rất thư thái, sự thư thái của một kẻ đố kỵ. Vẫn như thường lệ, đến tối các chú lùn quay trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Khi tớ nhà, bảy chú lùn đã thấy Bạch Tuyết tắt thở và nằm dài trên đất. Họ đỡ cô dậy, nới áo cho nàng, chải đầu cho nàng, lấy nước và rượu tắm rửa cho cô nhưng tất cả đều không hề tác dụng. Bạch Tuyết đã chết hẳn rồi. Họ đặt nàng lên giường, cả bảy người ngồi quanh thi hài nàng than khóc và vô cùng đau xót. Bảy chú lùn muốn chôn nàng nhưng vì thấy Bạch Tuyết mặc dù đã chết nhưng nét mặt nàng vẫn tươi, hai má vẫn ửng hồng như một người đang sống, cho nên không ai nỡ vùi nàng xuống đất đen. Họ đặt xác Bạch Tuyết trong một chiếc quan tài được làm bằng thủy tinh, trên đó khắc ghi bằng vàng với dòng chữ công chúa. Sau đó họ mang quan tài lên núi và phân công nhau canh gác. Dường như các loài thú, chim muông trong khu rừng cũng vô cùng thương tiếc Bạch Tuyết, lần lượt các loài như cú, quạ, chim bồ câu đến viếng nàng. Xác của Bạch Tuyết ở trong quan tài cũng đã lâu nhưng không hề biến sắc, da nàng vẫn trắng như tuyết, mặt vẫn tươi nguyên, đôi môi vẫn đỏ như máu, tóc nàng vẫn đen như gỗ mun. Một hôm, có một vị hoàng tử đi rừng về muộn, trên đường về thấy nhà của bảy chú lùn nên ghé thăm xin ngủ nhờ một đêm. Hoàng tử có thấy trên núi có một chiếc quan tài bằng thủy tinh, bên trong có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Mặc dù người đã chết nhưng vì Bạch Tuyết quá xinh đẹp nên hoàng tử vẫn đem lòng yêu mến, muốn xin bảy chú lùn được cho mình chở chiếc quan tài đó về cung. Thấy hoàng tử yêu Bạch Tuyết chân tình, các chú lùn động lòng nên đồng ý. Sáng hôm sau khi trở về hoàng cung, hoàng tử sai thị vệ khiêng quan tài đi một cách cẩn thận. Trên đường về, do đường đi quá gập ghềnh đá sỏi, cây cối mọc um tùm lối đi, nên người thì vấp phải rễ cây, người thì quàng phải đá, chiếc quan tài cứ nẩy lên liên tục. Ngờ đâu, chính điều đó đã làm cho Bạch Tuyết nôn ra được miếng táo độc trong người. Tức thì nàng sống dậy, mở nắp chiếc quan tài và kêu lên: - Trời, đây là đâu? Sao ta lại ở đây? Hoàng tử thấy thế vui mừng khôn siết: - Ta là hoàng tử, ta đang đưa nàng về cung Sau đó hoàng tử kể lại mọi chuyện cho Bạch Tuyết nghe, hoàng tử nói tiếp: - Bạch Tuyết, ta thực sự yêu nàng nhất trên đời. Nàng hãy theo ta về cung, ta muốn được cưới nàng làm vợ. Bạch Tuyết thấy hoàng tử yêu thương mình thật lòng nên đã theo về và cử hành hôn lễ. Lễ cưới được diễn ra rất long trọng. Mụ gì ghẻ độc ác của Bạch Tuyết cũng được mời tới dự lễ thành hôn. Trước khi đi, mụ không quên trang điểm và ăn mặc thật lộng lẫy. Mụ vẫn nghĩ rằng giờ mình đã là người đẹp nhất thế gian nên mụ tới gương tự tin hỏi: “Gương kia ngự ở trên tường, Nước ta ai đẹp được dường như ta?” Gương đáp: “Tâu bà, bà đẹp tuyệt trần, Nhưng bà hoàng mới muôn phần đẹp hơn.” Mụ gì ghẻ nổi cơn tức tối. Mới đầu mụ nghĩ sẽ không đi dự lễ nữa nhưng sau mụ vẫn quyết định đi, mụ muốn đi để xem ai là người xinh đẹp hơn mụ. Khi mụ vừa bước vào, mụ đã há hốc mồm khi nhận ra đó chính là Bạch Tuyết, vì quá kinh ngạc và sợ hãi, quả tim của mụ vỡ tung, mụ lăn đùng ra chết.

*Theo Cổ tích 24h

Link nội dung: https://tcquoctesaigon.edu.vn/hkt-bach-tuyet-va-bay-chu-lun-a51480.html