TẢN MẠN CHUYỆN BÙA, TÀ, MA TÂY BẮC

TẢN MẠN CHUYỆN BÙA - TÀ - MA TÂY BẮC

(Bài viết có sử dụng ngôn ngữ 18+, đề nghị cân nhắc trước khi đọc)

Tôi về rồi, về thật với ánh đèn điện, với phố xá cơ man là người và người rồi các anh chị ạ. Bỏ lại sau lưng 1 tuần lang thang, chui rúc trong rừng già, bầu bạn với Vắt và tâm tình với các ả Muỗi đói, gày giơ xương, và chỉ chờ tôi sơ hở là các ả ấy lao vào quyến rũ mong được mang giọt máu huyết thống của tôi, láo thế chứ lị, he he. Ai chà chà, ly cafe khuya cho ngày cuối tuần thật tuyệt, trời hơi se lạnh, thêm tiếng khe khẽ của bản nhạc Tây Bắc phát ra từ cặp loa từ đời Tống càng làm tôi thấy phấn chấn, nhất định rồi, tôi sẽ viết, sẽ kể cho các anh chị nghe những điều đầy huyền bí của Rừng thiêng - Nước độc Tây Bắc, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, và đến tận bây giờ lại quay lại lọ mọ trong vai của 1 con buôn chính hiệu, he he, các anh chị cho tôi PR bản thân tí nhé.

Nào, ta bắt đầu! Sau mỗi chuyến đi rừng, tôi lại về với gia đình, với phố thị, và tất nhiên sẽ sắp xếp gọi mấy gã bạn ra quán cafe quen thuộc để….chém gió, he he. Ôi dào, tuyền những chuyện tào lao, nhưng đến hôm rồi bọn chúng hỏi tôi “mày đi rừng không sợ bị bỏ bùa à?”, ừ nhỉ, tôi giật mình, chết thật! Nhỡ bị bỏ bùa thì sao nhỉ, tôi vốn nhát lắm, nghe chúng nói thế tôi hãi hãi là! Ậm ừ trả lời là “đéo sợ”, chứ thật ra người tôi đang sởn hết gai ốc, sinh ra và lớn lên ở Núi, ở Rừng, tôi quá hiểu những chuyện ở nơi đây, nhưng tôi đếch thèm kể cho chúng nghe, cái lũ hóng chuyện tài hơn gián điệp, mồm lúc nào cũng quang quác, sao mà giữ được bí mật cơ chứ. Nhưng tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ kể cho các anh chị nghe, nhưng đừng nói với ai đấy nhá, việc này hết sức bí mật. Bùa - Ngải là khiếp lắm, không đùa được đâu, he he…..

bua-ngai-1

1. CHUYỆN THỨ NHẤT: BÓNG MA BÊN TRÊN THƯỢNG NGUỒN SÔNG ĐÀ.

Cha tôi, nguyên là cán bộ Khí tượng - Thủy văn tỉnh Lai Châu (cũ), ông cụ ở cùng với đồng bào Thái, Hà Nhì, H’Mong gần 20 năm (còn tính ra ở Tây Bắc là 40 năm cơ) , gần cả 1 đời người chứ có ngắn ngủi gì đâu, công việc của ông gắn liền với sông, suối, rừng rú! Trong đó, Thượng nguồn sông Đà là nơi cha tôi gắn bó & am hiểu từng luồng nước, những buổi sáng sớm tinh mơ ra bờ sông lấy số liệu nước, rồi những buổi đêm đi thả lưới bắt cá cải thiện, chuyện ông cụ cất lưới lên, vướng phải xác người xấu số là chuyện quá bình thường (he he, đấy là tôi nghe ông cụ nói thế, không biết ông cụ có chém gió không nhỉ? he he)…..

Năm kia, khi cha tôi biết tôi vừa đi lên thượng nguồn Sông Đà, bắt cá & ngủ qua đêm ở bờ sông cùng mấy anh em dân bản, lúc về nhà, 2 cha còn ngồi nói chuyện, ông cụ có dặn tôi

- Lần sau ở bờ sông, nếu thấy Ma Trơi thì đừng có chạy, càng chạy nó càng đuổi, cứ đứng im thôi.

- ????

Tôi tái mặt, nuốt nước bọt khan, chiêu 1 ngụm nước chè rồi hỏi

- Ma Trơi là gì hả bố, nhìn nó như nào???

Ông cụ xoay xoay chén nước trong tay, 2 bố con im lặng, tôi hiểu tính bố tôi, ông cụ nói chuyện lúc nào cũng chậm rãi, sau 2 hoặc 3 phút mới trả lời, người ngoài không hiểu thì rất sốt ruột. Lát sau ông cụ mới bắt đầu…

- Hồi ấy bọn tao (he he, buồn cười lắm, cha tôi những khi thân mật thường hay xưng Tao với tôi, nhưng tuyệt nhiên với con Dâu, hay cháu Nội, ông cụ lúc nào cũng 1 điều Bố/Ông, 2 điều Bố/ông, tôi thiệt thòi thật đấy, toàn bị xưng tao) thường hay đi cất vó và thả lưới ban đêm, cá Sông Đà khi ấy nhiều vô kể, mà đi thả lưới hay cất vó ban đêm thì mới được nhiều cá to! Đêm khoảng 2h đi thả lưới, đến hơn 5h là đo nước, lấy số liệu Thủy Văn luôn….

- Nhưng cả đêm 1 mình ở bờ Sông Đà như thế không sợ à bố? Tôi ngắt lời

- Ôi dào, có gì mà sợ, ở mãi nó quen đi chứ, thả lưới gặp xác bọn TQ chết trôi về vướng vào lưới còn phải lấy que đẩy đi cho nó trôi tiếp. Chết là hết rồi chứ làm gì có ma quỷ gì mà sợ, chỉ sợ Hổ thôi…

- Thế còn Ma Trơi? Tôi tiếp tục hỏi…

- Đợt đấy là tháng 6, trời nóng lắm (ông cụ phớt lờ câu hỏi của tôi, cứ chậm rãi kể tiếp), đêm ấy nóng quá, tao ra vũng chỗ Nặm Pặm (tên địa danh) cất vó cho mát, rủ 2 thằng ở cùng thì nó không đi nên đi 1 mình. Mới đến bãi đá, cách bờ sông khoảng 50m thì thấy có đốm sáng xanh cứ nhấp nháy ở bờ sông, tao nghĩ thầm “đéo mẹ thằng nào đi săn mà đèn đóm sáng trưng thế kia thì làm sao mà săn được”! Ra đến nửa bãi đá thì thấy cứ ù ù, soạt soạt rồi đốm sáng ấy cứ to dần, to dần rồi lao thẳng về phía mình, nó chạy nhanh lắm, mà lại sáng chói mắt nữa.

- Tôi ngồi im, châm 1 điếu thuốc….

- Tao sợ quá, vứt cả vó, quăng cả túi đựng cá chạy. Nhưng càng chạy thì “nó” càng đuổi nhanh, gió rít vù vù, mà đốm sáng ấy cứ nhảy nhảy đuổi theo đằng sau

- Thưa các anh chị, tôi ngồi gõ những dòng này trên máy tính, đồng hồ đã là 2h đêm, da gà tôi cũng đang nổi lên đây này…

- Chạy được 1 đoạn, tao mới nhớ ra là lão Hà (đồng nghiệp của cha tôi) đã từng nói là quanh đây có nhiều khu mộ của người Thái, trời nóng thì hay có Ma Trơi lắm, dân ở đây sợ chết khiếp luôn.

- Nhưng Ma Trơi có thật là ma không hả bố? Tôi gặng hỏi

- Làm quái gì có ma, lúc ấy tao mới nghĩ ra là trời ban ngày nắng nóng, Phốt Phô bốc hơi từ các khu bãi tha ma ấy, đêm về cháy sáng thì gọi là Ma Trơi thôi. Nên tao đứng luôn lại, quay lại nhìn thì chói hết cả mắt, nó sáng lắm, tâm của nó sáng xanh lè, nhưng mà đứng im thì nó cũng đứng, chứ không đuổi nữa, dân ở đây đêm đi quăng chài, thả lưới không hiểu gì về Khoa học, sợ khiếp luôn. Nếu mày đi mà gặp thì bảo với chúng nó (các anh em dân bản) là đừng sợ, cứ đứng im thôi, cũng đừng có chạy, mùa hè nóng là hay gặp lắm….

- Nhưng đứng lại, nhỡ “nó” cháy, đốt bỏng thì sao hả bố?

- Nếu nó tiến lại gần quá, thì bước từ từ, đừng chạy là được.

- Vâng.

Rồi đến tháng 3/2014, tôi lại có dịp đi cùng mấy anh em dân bản trên này đi thả lưới, câu cá, ngủ qua đêm ở bờ sông Đà, đem chuyện này ra kể, thú thực là lúc tôi kể, chúng tôi đã ăn cơm tối xong, mỗi anh em đã uống 1 ít rượu rồi, ngồi đốt lửa sưởi cho đỡ lạnh, đêm ở thượng nguồn lạnh lắm. Tất cả mấy anh em kia sau khi nghe tôi kể xong, đều quả quyết rằng đấy là Ma thật, mỗi người thêm 1 câu chuyện, nào là Ma đuổi về tận bản, rồi gã tên là Sinh còn vạch ống chân lên cho tôi xem 1 vết sẹo rất dài ở bắp chân, và khẳng định vết sẹo này là do bị ma đuổi, chạy vấp vào đá vỡ, cứa rách hết thịt. Ngà ngà hơi men, chúng tôi ngồi tranh luận rất hăng, về sau tức quá, mấy anh em bảo “nếu không tin là có ma thật thì tí nữa mày ở đây 1 mình, bọn tao đi thả lưới tiếp”, he he, bố khỉ, các anh làm tôi tỉnh rượu, được rồi, tôi tin, có ma thật, ma thật. Cá đủ ăn rồi mà, mấy anh em mình ở đây thôi, đi thả lưới làm gì nữa. he he….Giải thích về mặt khoa học thì Ma Trơi không có gì là đáng sợ, nhưng nói thật nhé, tôi mà gặp Ma Trơi, chắc chắn là thằng cha gì chạy 100m nhanh nhất thế giới ấy nhỉ? Cũng thua tôi mà thôi…..

2. CHUYỆN THỨ HAI: MA DÊ TRONG RỪNG GIÀ

Đấy, Ma Trơi thực tế chỉ là hiện tượng phản ứng hóa học tự nhiên, có gì mà phải sợ nhỉ? Tất nhiên, còn ai sợ thì cứ sợ (như tôi chẳng hạn, he he). Nhưng chuyện tiếp theo, mới thực sợ là khiếp đảm, bởi vì đây là chuyện tôi trực tiếp gặp trong rừng, mà là từ hồi còn bé tí cơ….

Phù phù…thế đã, đi ngủ thôi, giờ khuya lắm rồi, sợ bỏ xừ đi ấy chứ. Mai tôi biên tiếp……..

Link nội dung: https://tcquoctesaigon.edu.vn/ma-rung-tay-bac-a43411.html