Mini Post #15 là chùm bài viết ngắn mình thực hiện trong thời kỳ đầu hai vợ chồng mới nuôi con độc lập, bắt đầu từ giai đoạn vợ chồng thay nhau ở nhà trông con cho đến lúc vợ đi làm và chồng làm bố toàn thời gian. Đây có thể xem như những dòng tâm sự của một gia đình trẻ, đang trong quá trình định hình lại vai trò của mình là bố mẹ mới và tìm con đường tốt nhất cho tương lai của con.

Ngày 11 tháng 3 năm 2019
Có con khiến mình khiêm nhường hơn rất nhiều. Có rất nhiều chuyện trước đây mình khăng khăng phê phán nhưng có con rồi, phần nào trong mình hiểu hơn tại sao người làm bố, làm mẹ lại có những lựa chọn như vậy. Có thể mình sẽ không bao giờ làm như họ, nhưng mình hiểu và cảm thông nhiều hơn.
Ví dụ như chuyện cho con tự lập từ khi mới chào đời. Ai cũng muốn nuôi một đứa trẻ tự lập, không phụ thuộc vào bố mẹ. Nhưng có con rồi mới thấy khiếp sợ (chứ không phải là sợ bình thường!) những lúc con ốm; hiểu thế nào là ruột gan như thắt lại những lúc con khóc, con đau, con kém ăn; biết thế nào là cảm giác tội lỗi thường trực của người làm mẹ (mom guilt) … Bởi thế mình thông cảm cho những gia đình cứ thấy con đi học ốm là lại để ở nhà, những ông bà có thói quen cho cháu đi ăn rong, những mẹ thấy con khóc là ba chân bốn cẳng vập vào dỗ ngay chứ không dễ gì có thể “ngừng một chút cho bé học cách tự trấn an” như sách vở hô hào được. Cùng với rất, rất nhiều điều khác nữa.
Tất nhiên mình sẽ cố làm hết sức để con trở thành một em bé độc lập, mình sẽ cho con đi lớp học với các bạn khi con cứng cáp, sẽ hạn chế cho con vừa ăn vừa rong chơi, sẽ cho con không gian và thời gian để học cách tự trấn an… Nhưng mình cũng sẽ không chỉ trích, lên án những bố mẹ, ông bà nào làm khác đi, cũng như không dằn vặt bản thân nếu việc giáo dục con không được như ý. Bởi vì mọi người đều đang làm hết sức những gì mình cho là tốt nhất cho con bằng tình yêu thương vô điều kiện. Và trước khi đặt ra bất kỳ lý thuyết giáo dục, kỷ luật, rèn luyện nào đó cao siêu, tình yêu vẫn nên là điều tiên quyết nhất

Ngày 17 tháng 3 năm 2019
Đêm đầu tiên bà ngoại Jaden về Việt Nam: Bố Jaden và mẹ Jaden đều thiếu ngủ.
Ngày hôm sau mẹ Jaden trông con cả ngày, bố đi làm.
Mẹ Jaden: “Hức, em buồn ngủ quá!”
Bố Jaden: “Em ở nhà cơ mà, cứ ngủ lúc con ngủ thôi. Anh thì không thể ngủ ở chỗ làm”.
Mẹ Jaden: “Haha. Anh thật vui tính”.
Ngày tiếp theo đến phiên bố Jaden ở nhà trông con, mẹ đi làm.
Bố Jaden (ngủ ít đêm hôm trước vì không cất điện thoại đi sớm): “Hôm nay anh sẽ ngủ bù lúc con ngủ. Không vấn đề gì!”.
Buổi chiều về, mẹ Jaden thấy bố Jaden trông có phần ‘ngơ ngác’: “Hôm nay anh ngủ ngày với con được ngon không?”
Bố Jaden: “À… Ừm… Jaden ngủ không nhiều lắm em nhỉ?…”
Kể từ hôm đó, cả nhà Jaden lên giường từ sớm, điện thoại để chế độ “không làm phiền”, ai ĐƯỢC đi làm ngày hôm sau tự động dậy sớm chăm con cho người ở nhà ngủ thêm vài tiếng. Thế mới biết có những chuyện phải trải qua thực tế mới biết được là như thế nào #lessonlearned

Ngày 28 tháng 8 năm 2019
Mọi người thường hỏi mình: “Bố mẹ sống tối giản thì tặng quà gì cho con?” Mình nghĩ mỗi ngày bố mẹ chăm sóc con đã là món quà: thời gian, công sức, tiền bạc, tâm huyết… Nhưng nếu nói về những món quà lớn đầu đời cho con thì đây là 3 món vợ chồng mình đã tặng cho con khi con mới vừa chào đời:
Đó là 3 món quà — 3 cách mà bố mẹ chọn để nói “I love you” ___ Trong ảnh là khoảnh khắc mà bố Jaden gọi là “channeling his inner dog” (tạm dịch: phát tiết tâm hồn của cún )

Ngày hôm qua khi mình thẩn thơ chụp hoa dại mùa thu nước Mỹ, đưa con trai đi ra vườn lượm bí ngô Halloween, thì ba mẹ mình ở Hà Nội nhận tin nhiễm bẩn nguồn nước, cắt nước vô thời hạn. Cùng với ô nhiễm không khí và nguy cơ nhiễm độc thuỷ ngân, vụ việc nhiễm bẩn nguồn nước sạch này thực sự làm mình cảm thấy bất lực và bất công ghê gớm khi những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống con người bị coi thường và chà đạp.
Mình còn nhớ năm đầu tiên sang Mỹ được bạn trai (chồng mình hiện tại) dẫn đi công viên Disney ở Orlando, Florida chơi. Bọn mình lên một con “tàu” nho nhỏ dẫn vào chương trình “It’s a small world” (Một thế giới thu nhỏ). Tàu đi qua những con búp bê xinh xắn nhảy múa theo văn hoá các nước như một cách “du lịch” quanh thế giới tí hon. Mình còn nhớ tàu vừa chạy, mình vừa khóc, khóc như mưa, khóc một cách vô thức.
Năm đó mình 25 tuổi nhưng đó là lần đầu tiên trong đời mình thấy thế giới tuổi thơ thần tiên, xinh đẹp, trong sáng nó thực sự thế nào. Mình nghĩ đến những em bé Mỹ sung sướng khi được đi Disney xem thế giới thu nhỏ thần tiên, còn các em bé ở nhiều nơi khác thì chỉ xem chiến tranh, bạo loạn, đói nghèo, ô nhiễm… Mình cảm thấy xót xa, xót xa cho những tuổi thơ thiếu may mắn, và xót xa cho cả tuổi thơ chìm đắm trong áp lực học hành, điểm số của chính mình nữa.
Hồi mình còn bé xíu có lần mẹ mình đi công tác ở Nhật và tham quan Disney Nhật. Đi về mẹ luôn nói (thậm chí đến ngày hôm nay cũng vẫn nói) rằng: “Đi Disney chỉ nghĩ tại sao không sinh con mình ra ở nước ngoài để nó được đi những nơi sung sướng như vậy”. Hồi đó mình nghe để đó thôi nhưng phải đến khi mình đến Disney rồi thì mới thực sự hiểu cảm nhận của mẹ ngày ấy.
Thế giới đầy ắp sự bất công, đó có lẽ là lý do tại sao bố mẹ nào cũng mong con học giỏi, thành đạt để có cơ hội tới những nơi tốt đẹp, phát triển hơn. Mình hiểu điều đó, và biết ơn ba mẹ mình đã hy sinh rất nhiều để mình không phải chịu cảnh xách xô chậu đi hứng nước giữa năm 2019 như thế này. Nhưng hiểu điều đó không có nghĩa là mình cảm thấy thoải mái khi yên ấm ở đây mà biết nhiều người khác, trong đó có ba mẹ mình, chật vật ở nơi nào đó vì khoảng cách xã hội quá lớn còn cái tâm của người làm lãnh đạo quá bé.

Thỉnh thoảng vào một ngày bất kỳ mình hay hỏi trêu chồng: “Này, anh có biết hôm nay là ngày gì ở Việt Nam không?” Câu trả lời của chồng mình luôn là: “Chắc là Ngày Phụ Nữ!” vì thấy một năm mọi người chúc tụng ngày phụ nữ mấy lần, cộng thêm ngày của mẹ, rồi ngày các cô giáo… nên anh ấy có cảm giác ngày nào cũng là ngày dành cho phụ nữ Việt Nam .
Nhưng phụ nữ Việt Nam có thực sự được tôn vinh hàng ngày? Theo ý kiến cá nhân mình, một lời chúc, một bó hoa, một món quà vào 1-2 lần/năm cho phụ nữ thì rất dễ, nhưng chia sẻ công việc, tôn trọng, và thương yêu phụ nữ hàng ngày—tất cả mọi ngày trong năm mới là điều khó.
Ngày mai (theo giờ Mỹ) là ngày 20/10 Phụ nữ Việt Nam nhưng mình không dám “ho he” đòi quà gì vì năm nay chồng mình đã tặng một “món quà” không tưởng — đó là tạm dừng sự nghiệp để ở nhà chăm con hoàn toàn để mình tự do đi học và đi làm những gì mình thích. Ai từng chăm trẻ nhỏ cũng biết rằng ở nhà chăm con vất vả hơn đi làm rất, rất, rất nhiều. Thế nên, bình thường cuối tuần là “ngày nghỉ” đúng nghĩa của chồng mình vì mình ở nhà phụ chăm con.
Nhưng tối nay (tối thứ 7) thấy mình đang cao điểm làm luận án tốt nghiệp, chồng bảo: “Sáng mai em đi đâu làm việc cho tập trung, anh ở nhà trông con cho, không sao cả”. Mình ngỡ ngàng: “Ủa, anh biết mai là ngày gì ở Việt Nam hả?”. Chồng mình cười: “Anh không biết. Nhưng chắc là Ngày Phụ Nữ” .
Cảm ơn những người đàn ông biết tôn vinh phụ nữ những lúc chúng tôi cần các anh nhất. Chúc các bạn nữ một Ngày Phụ Nữ Việt Nam hạnh phúc và có nhiều món quà thiết thực, ý nghĩa.
UPDATE 2020: Làm Mini Post xong mới nhớ tháng sau đã lại đến một 20/10 nữa rồi. Mình sẽ làm một bài blog nữa cho sự kiện đặc biệt này nhé! <3
Be Present,
Chi Nguyễn
*Bạn thích bài viết này? Hãy cân nhắc ủng hộ cho The Present Writer để blog có thể tiếp tục hoạt động phi lợi nhuận
**Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog
Link nội dung: https://tcquoctesaigon.edu.vn/co-rat-nhieu-nguoi-luon-muon-de-cong-viec-a107850.html