
Trùng sinh chi tiểu ca nhi - Thanh Liễu
Trùng sinh - làm ruộng - sinh tử - ấm áp - thôn quê - 1×1 - ngốc ngốc hàm hậu công x nhân thê ôn nhuận hiền lành thụ
Mình suýt nữa bỏ lỡ bộ này, bởi vì cái vụ thụ có không gian ấy. Cứ nghĩ sẽ như những bộ khác, chủng điền nhưng bạn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. May mà đọc được rv của Ngạo đại soái ca =v= Quả là không phí thời giờ mà.
Truyện bình bình, êm đềm, khắc họa tốt cuộc sống thôn quê. Từ công việc nhà nông cho đến mỗi quan hệ làng xóm.
Thụ gặp tai nạn, mất ở tuổi 25. Bạn trọng sinh trong thân xác một ca nhi 11 tuổi vừa về nhà chồng.
Bạn ca nhi này (Quý An Dật) cũng khổ. Cha mẹ mất sớm, ở với bác. Bác gái có cái bệnh ham tiền quá đỗi, điên cuồng vì tiền, có tiền không dám tiêu, cứ giấu khư khư. Thành ra bạn ăn đói ăn khát, làm việc quần quật.
Con trai bác cả (Quý A Cường) mê một ca nhi (Vương Bảo Nhi) trong làng, nhất quyết muốn cưới người ta làm vợ. Nhà ca nhi này cũng khổ, chỉ còn hai anh em. Đứa em thì ngốc, thiểu năng, chỉ giỏi việc làm nông.
Vương Bảo Nhi nói rằng khi nào kiếm được một người vợ tốt cho em thì mới bằng lòng xuất giá. Trải qua hơn một năm quan sát, Bảo Nhi thấy An Dật là người hiền lành, chăm chỉ liền đưa ra yêu cầu hoán hôn: Quý An Dật lấy Vương Tiểu Nhị thì Bảo Nhi sẽ lấy Quý A Cường.
An Dật gả đi chưa bao lâu thì mất, do những ngày trước khổ cực quá. Thế là thụ xuyên vào thân xác An Dật (mang theo không gian mà bố mình phù hộ), Ân Dật xuyên vào thân xác thụ ở hiện đại (thụ sống một mình, cha mẹ đều không có, cũng sở hữu một phần tài sản đủ sống)
Thế rồi bắt đầu chuỗi ngày làm nông, hai bạn trẻ dắt díu nhau, dắt díu người thân, dắt díu làng kiếm tiền. (thụ 11, công 15). Công ban đầu ngốc, nhưng sau nhờ nước suối nên đã tỉnh táo bình thường. Tính tình vẫn hàm hậu ngốc ngốc như trước, chẳng qua là hiểu thêm được nhiều chuyện, nói được nhiều hơn, không chỉ suốt ngày: “Tức phụ, tức phụ, tức phụ” nữa.
Thụ có không gian, nhưng bàn tay vàng không to, tại bạn chỉ dám pha loãng nước suối trong đó xuống giếng, tưới cho cây trồng, giúp cây trồng ngon hơn chút thôi. Sau rồi, bạn quyết định không pha nước suối vào giếng nữa. Dần dần, không dùng nước suối nữa, sợ mang họa vào thân. Thành ra cuối cùng, cái không gian chỉ có lợi ích là cất tiền và sổ thu chi của gia đình =))))
Bình thường, bạn cũng ra đồng làm việc, ở nhà dọn dẹp nấu nướng, nghỉ ra món mới để bán lấy tiền. Từ đầu đến cuối đều trải qua cuộc sống bình đạm như thế, đủ sống, dư dả chút tiền, chăm chỉ làm việc nhưng vẫn để dư thời gian hưởng thụ cuộc sống.
Truyện làm bật được cái tình làng xóm, mọi người giúp đỡ nhau, tuy đôi khi có chút ích kỷ nhưng tựu chung lại là mọi người đều sống tình cảm. Chỉ có một vài cá nhân đột biến thì cũng không ho he được nhiều, bởi có bác thôn trưởng nghiêm minh, sáng suốt.
Mấy vụ “trừng phạt tra tra” cũng không đến nỗi sống chết như nhiều bộ khác. Giải quyết vừa có cái lý, vừa có cái tình.
Bạn thụ trong này có tính tốt là hay thương lượng với người lớn. Bạn không phải là người thông minh, chu toàn nhất, vẫn cần người khác tham mưu, giúp đỡ. VD như việc cái giếng thần kỳ nhà bạn, tuy bạn có ý tưởng giải quyết, nhưng vẫn phải nhà thôn trưởng đứng ra lên tiếng thì dân làng mới tin phục. Hơn nữa, thôn trưởng là người cao tuổi, sống lâu rồi, trải đời nhiều, lý do đưa ra cũng hợp lý và thuyết phục hơn lời bạn nói.
Truyện này có chút gì đó màu sắc cổ tích. Cái kiểu cứu vật vật trả ơn ấy. Bé nhân sâm nghìn năm theo hai con chó nhà bạn về vì thích uống nước suối trong không gian. Rồi con dê cái nhà thụ, vào núi kiếm dê hoang giao phối để có bầu sát lúc thụ có bầu, đến lúc sinh sẽ có sữa cho con thụ uống. Rồi lại còn có thượng giới, có người tu chân, có thần tiên. Nhưng vì thụ quyết tâm chủng điền, không muốn dây dưa nhiều, nên người tu chân chỉ xuất hiện 1 lần, 1 người, nhắc nhở thụ đừng để nhân sâm chạy lung tung, khỏi bị bắt đi.
Đoạn cao trào nhất truyện chắc là khi có tin thổ phỉ kéo vào phá làng. Cũng khá gay cấn, nhưng mọi chuyện được giải quyết khá gọn lẹ, nên không thót tim lắm.
Nguyên cớ là vì hoàng thượng già rồi, các con và em trai muốn tranh quyền, đấu đá nhau, có người móc nối với nước địch, nên mới diễn ra việc này. Đọc đến đây mà nghĩ: sao mấy ông hoàng đế cứ phải cố làm cho đến già làm gì, vừa mệt vừa suốt ngày nơm nớp lo có đứa hại mình. Cứ như đời Trần ấy, đến tuổi thì thoái vị lên làm Thái thượng hoàng. Văn hóa từ chức tốt đẹp biết bao. Hơn nữa, lên làm thái thượng hoàng, dìu dắt hoàng đế mới cho nó cứng cáp, khi nào giỏi việc, quen việc rồi mình nhàn nhã nghỉ ngơi hưởng phúc. Chứ một là các ông lăn đùng ra mất, tuy con nó cũng tập tành chính vụ rồi, nhưng làm thật với làm tập dượt nó khác nhau chứ. Hơn nữa, để con nó chờ lâu quá, nó cũng sốt ruột lắm chứ. Haiz.
Truyện thanh thanh thủy. Đến lúc thụ đủ 16 hai bạn mới abc, nhưng rèm cũng không thèm kéo, cắt luôn H nhá.