Câu chuyện tình yêu có lẽ sẽ chẳng ai giống ai, người hạnh phúc, kẻ cô đơn ngay cả khi đang yêu. Nhưng hơn hết, yêu người vô tâm chỉ khiến em thêm đau lòng, hụt hẫng và đôi khi là vết thương lòng khó có thể hàn gắn. Biết thừa rằng anh ta sẽ không đoái hoài và quan tâm, nên thay vì giận hờn, trách móc thì em lại an ủi và động viên chính mình.
Em ôm mãi những hy vọng rồi lại thất vọng vây kín. Tôi không phán xét, không có quyền gì để bàn luận về tình yêu, cách yêu của em, nhưng một khi đàn ông đã đi vào đường mòn của sự vô tâm và xem đó như một điều hiển nhiên thì xem như em đã thua trong chính tình yêu của em.
Đừng bao biện rằng đàn ông có trăm công ngàn việc để làm, còn phụ nữ thì chỉ quẩn quanh, nhàn hạ. Ai cũng có quỹ thời gian như nhau, những mối bận tâm nên lý do quá bận để không thể yêu thương đối phương thì chắc hẳn đó là lời ngụy biện nực cười nhất của kẻ vô tâm. Một khi anh ta thật lòng thật dạ yêu em thì sẽ có cách để dành thời gian cho em, chỉ là anh ta có muốn hay không mà thôi.
Trải qua cảm giác bị chính người mình yêu bỏ mặc lại với quãng tối cô đơn, ban đầu sẽ là thương tổn, rồi dần dần khi thời gian qua đi em mạnh mẽ đối diện với nỗi đau và xem nó như bao điều bình thường khác trong kiếp nhân sinh.
Tình yêu quan trọng với chúng ta, nhưng nên nhớ tình yêu không phải là tất cả. Tất nhiên, lúc mới yêu người ta vẫn thường trao nhau muôn vàn lời hứa ngọt ngào, nhưng rồi khi tim yêu bắt đầu nhạt màu họ hững hờ, mặc kệ em với những nỗi vấn nghi không lời hồi đáp.
Cho đến cuối cùng tình yêu lại mỏng manh đến tội nghiệp, thế nên hãy cứ can đảm rời đi, vì vốn dĩ “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”. Anh ta vô tâm với em, nghĩa là trong lòng anh ta chẳng dành quá nhiều sự để tâm với em.
Với đàn ông mà nói, thứ gì có được quá dễ dàng thì sẽ nhanh chán, một khi em thể hiện quá sâu sự bi lụy thì người ta cũng mặc nhiên chẳng hề nghĩ suy lấy phút giây nào.
Có những mối tình thật sự rất đau lòng, nhưng chính những yếu đuối, thương tổn ấy giúp em trưởng thành và biết cách yêu thương bản thân nhiều hơn.
Đi qua một cuộc tình tàn, không hẳn em đánh mất tất cả, chí ít em vẫn giữ lại được cho mình niềm kiêu hãnh và sự tự tôn cuối cùng. Những bi lụy tình yêu ấy xin được trả về xa vãng, gửi lại chút tàn tro kỷ niệm cho tuổi trẻ nồng nhiệt nhưng cũng thật mỏng manh.
Nghe câu chuyện của em, tôi nhìn thấy chính mình của rất nhiều năm về trước, khi xem tình yêu là lẽ sống và đớn đau nhận về hàng ngàn vết đâm khắc sâu.
Tuổi trẻ luôn có những bài học khiến chúng ta trả giá bằng nỗi buồn lan ra dài rộng, nhưng năm tháng ấy đã viết lên trang đời những ký ức mà có lẽ khi đã qua đi ta vẫn chẳng thể nào lãng quên.
Dù buồn, dù sầu khổ, hay bi lụy thì xin em đừng bao giờ chấp nhận yêu một kẻ vô tâm, vì điều đó đồng nghĩa với việc em đang tự đâm cứa vào tim mình vết cắt không đáng có.
Yêu người vô tâm, thà cô đơn mà tự do, tự tại tận hưởng niềm vui độc thân còn hơn!
Tuệ Nhi