Số là: nhạc sỹ Phú Quang có một bản nhạc phổ từ thơ Hồng Thanh Quang, do ca sỹ Ngọc Tân trình hát, trong ấy có một câu rất khó hiểu:”người đàn bà giấu đêm vào trong tóc”…
Có một thời xa ghê xa gớm, xa lắc xa lơ, miềng đã đi khắp nơi, đến khắp chốn, tìm khắp mọi người để “hỏi cho ra nhẽ” xem câu ấy có nghĩa là dư thế lào…
Tuy nhiên, những người được hỏi chỉ nhe những hàm răng nanh - răng khểnh - răng sún - răng hạt na - răng thẩm mỹ ra mà cười, một số trong số đó chắc nghĩ miềng bị dở tính, sắp bước vào giai đoạn “chân đá ống bơ, mặt lơ ngơ ngắm lá vàng”.
Không có ai giải đáp, miềng đành tự giải đáp hộ cho miềng: người đàn bà của Hồng Thanh Quang có nhiều nỗi niềm ẩn ức; và thay vì miêu tả về nỗi đau con tim của chị, Hồng Thanh Quang thay đổi chiến lược: chuyển lên mô tả mái tóc, để ra cho được chất thơ, chất trữ tình…
Nhưng tất cả đã hoàn toàn sụy đổ, vào một đêm của năm 2000: - Đêm ấy…, trời không trăng không sao, trong căn nhà nhỏ tối om ở Phùng Khoang heo hút, miềng và bạn Hồng Duyên Tăng của miềng vừa mắt nhắm mắt mở vừa tíu tít tâm tình câu chuyện (cảnh báo: đây k phải là giọng đọc của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn!!!). Tự dưng, nhìn vào mái tóc đen thui được phủ trùm toàn bộ bóng đêm đen kịt của bạn ý, miềng kêu lên: a, hiểu ra rồi! người đàn bà giấu đêm vào trong tóc đơn giản chỉ là người đàn bà có mái tóc vô cùng đen, đen như bóng đêm. Thế thôi, và chỉ… thế… thôi… Đến lượt bạn Hồng Duyên Tăng của miềng muốn chạy ra phố “chân đá ống bơ, mặt lơ ngơ ngắm lá vàng”.
HÓA RA, có những điều vô cùng đơn giản, so với trí tưởng tượng phi - bất thường của ta! Cứ tạm cho là như vậy. (Nhân chiều nay nghe lại ca sỹ Ngọc Tân trình hát ca khúc về người đàn bà giấu đêm… của Phú Quang) http://mp3.zing.vn/bai-hat/Khuc-Mua-Thu-Ngoc-Anh/IWZ9AA87.html
(Nhân xem lại tấm ảnh cũ, phát hiện ra có thời miềng cũng là người đàn bà giấu đêm vào trong tóc)