Bản thân mình không xem phim nhiều, những bộ phim mình thường xem thuộc dạng giải trí, mì ăn liền, xem vì kỹ xảo là chính. Hôm vừa rồi thấy giới thiệu “Ai yêu anh ấy trước” mình cũng hơi tò mò vì nội dung có liên quan đến LGBT và nam chính do Khưu Trạch đóng. Đêm qua đi làm về liền ngồi xem luôn. Review sẽ có tiết lộ nội dung phim, nếu chưa xem thì bạn có thể quay lại.
Trước tiên về nội dung, nội dung khá đơn giản, mâu thuẫn giữa người vợ chính thức và tiểu tam về việc phân chia tài sản của người chồng quá cố. Chỉ có điều, tiểu tam ở đây là nam. Tống Chính Viễn, là một giáo sư, dạy tin học ở trường đại học đồng thời cũng là người đảm nhiệm đạo diễn âm thanh cho một rạp hát nhỏ. Trước khi phim bắt đầu, Tống Chính Viễn đã ra đi vì căn bệnh ung thư gan, để lại quyền thụ hưởng tiền bảo hiểm của mình cho người tình Cao Dụ Kiệt, vợ Chính Viễn là Lưu Tam Liên sau khi biết được liền đến gặp mặt “tình nhân” của chồng để dằn mặt đòi tiền. Câu chuyện được kể dưới góc nhìn của cậu con trai 13 tuổi, Tống Chính Hy.
Bộ phim Đài Loan, có màu sắc rất Đài Loan, nghe hơi buồn cười một chút nhưng hình ảnh trong phim làm người ta cảm thấy thực sự hoài cổ, với màu xanh mòng két và màu vàng cam chủ đạo. Tiếng huýt sáo trong bản nhạc nền, tiếng động cơ của chiếc xe máy phân khối lớn, khiến ta cảm giác như quay trở lại quá khứ.
Tống Chính Hy từ đầu phim, cậu bé luôn đau đáu về việc bố cậu bỏ đi, đến sống cùng với Cao Dụ Kiệt. Cậu cho rằng A Kiệt là một người xấu, còn với người mẹ lúc nào cũng gào thét, ầm ĩ, nhắc mãi đến số tiền bảo hiểm thì cậu thấy thực sự phiền phức.
Thế nhưng bộ phim cứ chầm chậm diễn ra, cậu cứ suy nghĩ mãi về việc liệu A Kiệt có phải là người xấu không? Ai là nạn nhân trong tấn mâu thuẫn và bi kịch này? Và mẹ cậu có phải sắp điên rồi không?
Câu trả lời dần hiện rõ qua từng thước phim.
A Kiệt, do Khưu Trạch thủ vai, là một đạo diễn sân khấu cho một nhà hát nhỏ, cũng chẳng có mấy khán giả đến xem. Anh là một người đồng tính, là người yêu của Tống Chính Viễn, anh là người ở bên cạnh Chính Viễn đến những lúc cuối cùng, là người chăm sóc cho Chính Viễn trong thời gian Chính Viễn đau đớn nhất. A Kiệt từ đầu đến cuối phim, đều mang một bộ dáng vô lại, ăn mặc lôi thôi, áo ren, quần hoa, sặc sỡ muôn màu muôn vẻ. Chính Hy nghĩ A Kiệt là người xấu, vì từ khi bố cậu mất, cậu không hề thấy A Kiệt đau khổ chút nào, cậu cũng hoài nghi về tình cảm của cả hai người. Thế nhưng những chi tiết nhỏ bé trong phim đã khiến người xem xóa bỏ hoàn toàn nghi vấn về tình cảm A Kiệt dành cho Chính Viễn. A Kiệt mua tiểu long bao, vui vẻ, theo thói quen cũ đi vào phòng bệnh, để rồi sững sờ nhận ra người kia không còn ở đây nữa. Gương mặt thất thần, lúng túng của A Kiệt khi đối diện với y tá, khiến trái tim người xem quặn thắt lại. Vì chính A Kiệt cũng chưa chấp nhận được cái chết của Chính Viễn. Hay cảnh A Kiệt dùng kéo cắt tóc mình khi thấy tóc Chính Viễn rụng dần do xạ trị. Ánh mắt đau đớn của cả hai người, vì không muốn đối phương tổn thương chính bản thân.
Xuyên suốt bộ phim, có những cảnh hoài niệm của A Kiệt về quãng thời gian còn bên cạnh Chính Viễn. Đôi mắt dịu dàng, đầy ắp tình cảm của A Kiệt khi nhớ về lúc Chính Viễn nấu bữa tối cho anh, để rồi anh bị kéo tuột về hiện thực khi Chính Viễn biến mất trong phòng bếp, Chính Viễn đã đi rồi, đi rất xa rồi.
Khi Chính Viễn không qua khỏi, A Kiệt đứng ngoài hành lang bệnh viện, gọi điện cho Tam Liên, đôi mắt ầng ậc nước, chực trào ra, giọng nói run rẩy ngắt quãng, anh cố gắng kìm nén cảm xúc lại, để báo tin cho Tam Liên. Cảnh này như một nhát dao trí mạng, chém đứt mọi nghi vấn về mối quan hệ của A Kiệt và Chính Viễn.
A Kiệt đau khổ cùng cực, nhưng không thể nào biểu lộ được cảm giác đấy ra bên ngoài, nỗi đau đớn chôn sâu trong lòng, bao biện bằng vẻ ngoài phất phơ dửng dưng.
“10.000 năm là khi người cháu yêu muốn trở thành một người bình thường, sau đó bỏ rơi cháu. Từ đó, mỗi ngày đều là 10.000 năm.” A Kiệt đã trải qua biết bao nhiêu cái gọi là một vạn năm ấy kể từ khi Chính Viễn bỏ đi. Cho đến khi Chính Viễn chết, A Kiệt vẫn còn chấp niệm với vở kịch, vì nó mà năm ấy anh đã gặp gỡ con người kia.
Lưu Tam Liên từ đầu phim khiến người xem cảm thấy rất phiền phức. Ai xem phim cũng có thể nhận ra đây là hình ảnh người mẹ châu Á điển hình, lúc nào cũng quát mắng, gào thét, yêu tiền. Thế nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy, thực sự Tam Liên là một người vợ rất đáng thương. Đến khi chồng chết, cô vẫn không nhận được bất kỳ lời giải thích nào. Cô thực sự cũng yêu Chính Viễn, chỉ là vì đau khổ quá mà cô đã mù quáng quên đi tất cả. Cố chấp bám lấy A Kiệt, lải nhải mãi về số tiền bảo hiểm, vì cô đã cùng đường, cô không hề biết bản thân phải làm gì nữa.
Tam Liên hận A Kiệt, vì nghĩ anh cướp chồng cô, vì cô không hề được biết đoạn quá khứ giữa hai người. Đoạn Tam Liên đến nhà A Kiệt, nghe thấy chuông điện thoại của A Kiệt chính là đoạn thu âm của Chính Viễn, Chính Viễn gọi A Kiệt là “ông xã” (lão công), cô cảm thấy sững sờ, đến lúc này cô không biết A Kiệt cướp chồng cô hay cô là người cướp đi người tình của A Kiệt nữa. Cô không biết điều gì, cứ trăn trở mãi tại sao chồng mình lại trở thành người đồng tính, cứ nghĩ mãi không biết có phải bản thân đang bị lừa dối hay không. Cho đến cuối cùng, nguyên nhân khiến con người cô thay đổi, chỉ vì cô không hề nhận được đáp án hay bất kỳ lời giải thích nào từ chồng mình hay từ A Kiệt. Sự đau khổ dằn vặt đấy đã đẩy cô đến bước cuối, nói toàn bộ việc A Kiệt là người đồng tính cho mẹ anh, nói anh cướp chồng cô. Giây phút người mẹ già của A Kiệt sững sờ đứng giữa chợ hoa, còn cô vội vàng bỏ đi, vì cô biết chính mình cũng đang phá nát hạnh phúc của người khác.
Dù có hơi cực đoan, nhưng Tam Liên thực sự là một người mẹ rất yêu thương con mình, cho dù cách thể hiện thì sai bét. Cô biết con mình bị dị ứng, biết đồ ăn gì tốt cho con, lúc nào cũng mong con đi du học để có một tương lai tốt đẹp hơn, cô cũng không quản ngại cầm đồ đến nhà “tình địch” để dọn dẹp, đảm bảo sức khỏe cho con.
Ngày vở kịch diễn ra, chính là cái ngày mà mọi người hóa giải hoàn toàn mâu thuẫn, khúc mắc. A Kiệt đã hoàn thành tâm nguyện, diễn lại vở kịch năm đó trong đúng ngày giỗ 100 ngày của Chính Viễn. Tam Liên đã hiểu được tình cảm của A Kiệt và chồng mình, hiểu được tại sao Chính Viễn đã để lại số tiền bảo hiểm cho A Kiệt, hiểu được làm mẹ thì cần bao dung, cần dịu dàng. Cô nhận ra bản thân đã quá đắm chìm vào nỗi đau mà quên mất đoạn hồi ức đẹp dẽ ngày cô gặp gỡ Chính Viễn.
Khi người mẹ già của A Kiệt cầm bó hoa đến tặng con trai, hình ảnh đấy đã thức tỉnh Tam Liên, thức tỉnh cô đã vùi quá sâu vào hận thù, thức tỉnh rằng cô đã đối xử tệ với con mình như thế nào. Và đó cũng là một hình ảnh ẩn dụ về việc giới tính thứ 3 được chấp nhận.
Người xem có thể oán trách Chính Viễn, tại sao lại bỏ rơi A Kiệt trong quá khứ, bỏ rơi Tam Liên ở hiện tại, không một lời giải thích nào cả. Đúng là Chính Viễn có lỗi, thế nhưng trong xã hội, có mấy ai thực sự dám sống chỉ cho bản thân mình. “Hận thù sẽ dễ chữa lành hơn”, Chính Viễn lúc ngồi bên A Kiệt đã nói như vậy. Vì anh nghĩ rằng khi mọi mâu thuẫn được hóa giải người thân sẽ thấu hiểu, sẽ cảm nhận được, sẽ biết cách để sống tốt hơn.
Bộ phim thực sự trọn vẹn, Khưu Trạch và Lưu Doanh Hiên diễn rất thật, họ hóa thân vào nhân vật của mình thật đến nỗi người xem dường như đang chứng kiến một sự việc ngoài đời, quên đi rằng mình đang xem phim.
Bài hát “峇里島” xuyên suốt bộ phim, nhẹ nhàng nhưng cũng rất day dứt, như tình cảm của A Kiệt với Chính Viễn, hay như của Tam Liên dành cho chồng cho con. Họ đều mơ về một giấc mơ hạnh phúc trọn vẹn, đều “khao khát một vòng tay”…
Rốt cục, chẳng ai sai cũng chẳng ai đúng, họ đều chỉ là con người nhỏ bé giữa xã hội cố gắng mưu cầu một chút hạnh phúc cho bản thân mà thôi.
p.s: huhu anh già Khưu Trạch vẫn đẹp zai như ngày nào, body cũng vẫn chuẩn nữa. Anh ơi lấy lại phong độ sớm nhé, dù biết dính mấy quả scandal hơi dã man nhưng mà vừa đẹp trai lại vừa diễn có thực lực như vậy, mong anh sớm thành Ảnh đế =(((